Về những “liền chị” của trường

Ngày chân ướt chân ráo vào trường Cao đẳng... Cẳng đau, với tôi có rất nhiều bỡ ngỡ. Kinh tế đất nước lúc đó còn rất khó khăn, sinh viên phải ăn cơm độn bắp, nước muối pha màu thành nước mắm, canh thì toàn rau, mỗi tuần được vài lát thịt kho ...Bởi vậy, những đĩa cá cơm kho mặn và những nải chuối Bom ở quán Tư Ân là cứu cánh cho sinh viên nhà ta mỗi khi bụng réo cồn cào!


Được cái, tuy đời sống có nhiều khó khăn, gian khổ, nhưng tất cả sinh viên từ con nhà khá giả (có lẽ hồi đó chưa có con nhà giàu?) đến những sinh viên nhà nghèo “rớt mồng tơi” đều được nhà nước bao cấp từ ăn ở đến học hành nên đến hôm nay, trong những buổi họp mặt, có nhiều bạn vẫn rưng rưng nhớ ơn thời bao cấp “nếu không được nhà nước bao cấp cho ăn học, có lẽ với hoàn cảnh gia đình khi đó, mình sẽ không thể nào theo hết bậc đại học được ...”


Đói thì đói, nhưng với những chàng trai vừa bước qua tuổi đôi mươi, dù bao tử có báo đói, nhưng con tim nó vẫn rung rung ...đôi mắt vẫn liếc nhìn các bóng hồng!


E hèm! thử điểm danh lại những người đẹp trường ta trong mắt tôi hồi đó xem nhé!


Bắt đầu từ khóa 2 (Tui không dám đụng đến các người đẹp của khóa 1, sợ các anh khóa 1 bắt tội tham lam!).


- Lâm 2 của tôi có em Hồng Yếng, mảnh mai, da trắng bóc, giọng miền tây nhỏng nhẽo ngọt như mía lùi; đã vậy, em nó lại có mái tóc dài, suôn mượt đi kèm với áo bà ba màu tím, cổ viền trái tim ...dễ thương đến chết người!. Tôi cam đoan các chàng trai khóa 2 hồi đó, rất nhiều anh chết mê chết mệt với người đẹp này (Trong đó có tui!).


- Chế biến 2: Lần đầu tiên tui nhìn thấy Ngọc Diệp với mái tóc dài óng ả đứng ngoài hàng hiên mái tranh hội trường lớn, tay hững hờ ôm cây cột tre to đùng. Nàng mặc chiếc áo màu vàng khiến cả không gian chung quanh sáng bừng lên làm tui chết đứng như Từ Hải:


Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc!
Áo nàng xanh anh mến lá sân trường ...


Ngọc Diệp có dáng người hơi thấp (nhưng ai cũng phải ...liếc nhìn!); hơi ù (nhưng dễ thương!); đặc biệt là đôi mắt của nàng ...đôi mắt đẹp, phảng phất nỗi buồn, hiền lành và nhút nhát; gợi cho ta nhớ đến câu thơ:


Đôi mắt người Sơn Tây
U uẩn chiều ly biệt ...
Buồn viễn xứ không khuây
Em mang cùng ta nhé...


Không biết bây giờ Ngọc Diệp làm gì? ở đâu? Người đẹp ơi!


- Kinh tế 2: Đó là người đẹp Bích Thủy. Da ngăm đen nhưng ...giòn. Bích Thủy cũng có đôi mắt rất dễ thương, tính tình nhu mì, hiền lành (là tui đoán thế, chứ có dám xáp lại tán tỉnh đâu mà biết?), dáng đi yểu điệu thục nữ ...Người đẹp này vừa đẹp người, đẹp nết, lại học rất giỏi ...làm tui cũng chết mê chết mệt với nàng một thời gian ...


Cơ giới 2: À quên ...cơ giới 2 lúc đó chỉ toàn đực rựa, không có người đẹp nào hết! Bởi vậy, ông Mai Bửi Minh đừng có trách tui sao bầu lớp ông một đại biểu cho xôm tụ đấy nhé!


Khóa 3 nhập học ...Khóa này cũng có những cô đẹp chết người!


- Lâm 3 có Xuân Thảo, cô gái quê Đà Lạt da trắng như tuyết, nụ cười lúng liếng và cái miệng nũng nịu rất dễ yêu! , anh chàng nhiếp ảnh gia Thái Phiên (CB2) bây giờ, lúc đó đã rụng rời trái tim vì cô gái này, nên suốt ngày lẩn thẩn làm thơ tặng nàng, nhưng mà nàng đâu có để ý tới (có thể lúc đó nàng đang để ý tui chăng?).


- Chế biến 3: Có nàng Thúy Liễu, tóc ngắn chân dài, thân hình cân đối, mắt bồ câu mơ màng ...Nhưng rất tiếc, hình như lúc mới vào trường Thúy Liễu đã có người yêu nên cũng bị “mất giá” đi chút ít ...


Còn nhiều người đẹp nữa, nhưng tui chỉ điểm danh mỗi lớp một đại diện thui, còn lại, giao cho các bạn....


o0o

Có chuyện vui kể rằng: một anh chàng U50 được người nhà chở gấp lên bệnh viện cấp cứu vì một vết thương lõm tròn trên trán.


Bác sĩ hỏi: Vì sao anh bị vết thương này?


Chàng trai ngậm ngùi kể: Câu chuyện bắt đầu từ cách đây 30 năm; hồi đó, vừa tròn đôi mươi, tôi đi du lịch và nghỉ tại một khách sạn ở Đà Lạt. Cạnh phòng tôi có cô gái rất đẹp, rất dễ thương. Nữa đêm hôm đó, nàng gõ cửa phòng tôi, kêu lạnh quá! . Tôi cởi chiếc áo ấm đang mặc cho nàng mượn. Lát sau nàng lại chạy sang phòng tôi nói vẫn còn rất lạnh ...Tôi bèn lấy tấm chăn dày đang đắp đưa cho nàng .... Chuyện qua đi, đến hôm nay rảnh rỗi, tôi dùng búa đóng đinh lên tường để treo mấy bức tranh, vừa làm vừa nhớ lại chuyện co gái “bị lạnh” ngày xưa trên Đà Lạt và bây giờ tôi mới hiểu lúc đó nàng muốn gì. Tôi vung búa gõ vào trán hét lên “cái đầu ngu ! ...”. Đó là nguyên nhân gây ra vết thương này!...


Tui cũng giống như chàng trai trên, để ý nhiều, yêu nhiều, nhưng hồi đó tui nhút nhát quá, đâu có dám xáp vô tán tỉnh những người đẹp kể trên; bởi vậy nên hết 4 năm học, tui vẫn không có mảnh tình rách vắt vai!
Chứ như bây giờ hả? Những người đẹp đó ...chít với tui!

Võ Đình Tiến (Võ Trần Nguyễn) Lâm 2-0913120042 - vodinhtien@yahoo.com





















Nhận xét

  1. Anh Tiến thân mến
    Bài bình loạn của anh làm nhiều người đẹp còn lại ấm ức lắm đó ... hihi

    Trả lờiXóa
  2. Bài viết này hay, làm nhiều người man mác thương nhớ ngày xưa đó.
    Nhưng dù sao anh Tiến chỉ mới "mồi" thôi. Bạn nào có bài nghiên cứu chuyên sâu, chi tiết hơn thì đề nghị công bố cho bàng dân thiên hạ được rõ

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến