Chuyện bây giờ mới kể

Chào tất cả các anh chị em thân thương,

Dạo ấy tôi yêu thơ…
Các nàng thơ của tôi là đôi mắt phảng phất nỗi buồn man mác của nàng A.
Là mái tóc suông dài, mềm mại bay nhè nhẹ trong gió chiều của nàng B.
Là chiếc lúm đồng tiền trên đôi má của nàng C.
Là chiếc răng khểnh dễ thương của nàng D.
Và là đôi má ửng hồng của nàng… Xuân Thảo (Lâm 3).

Sở dĩ tôi nêu đích danh của “đôi má ửng hồng”, vì tôi vừa gọi điện xin phép nàng và nàng đã vui vẻ đồng ý cho tôi được công bố: “Chuyện dễ thương của một thời sinh viên thôi mà…”
Trong suốt thời gian ở trường, tôi đã gửi tặng cho Xuân Thảo tổng cộng là 7 bài thơ tình, (thất tình thi) dù tôi chưa một lần dám trò chuyện cùng nàng, ngoại trừ lần duy nhất là đêm cuối cùng trước khi chia tay ra trường, tôi đã dốc hết can đảm của một thằng con trai để… run rẩy trao tặng nàng tập thơ viết bằng mực tím trên giấy pơ-luya mỏng và nói chuyện với nàng chừng…một phút!


Hơn 30 năm trôi qua…, bây giờ ngồi gõ những dòng chữ này tôi vẫn còn nhớ rõ những hình ảnh dễ thương của một thời áo trắng, nhưng 7 bài thơ tình ngây dại của ngày ấy thì có bài còn nhớ, bài đã quên…
Tôi sẽ cố tìm lại trong miền ký ức nhỏ nhoi và lần lượt giới thiệu cùng các bạn…


Bài thứ nhất: Gió cao nguyên
Một buổi chiều nhiều mây, tôi đang nằm dài trên chiếc giường tầng, mắt thẩn thờ nhìn qua cửa sổ, chợt thấy một đôi-má-đỏ đang xách xô nước đi ngang qua sân sau, tôi nhoài người nhìn theo mái tóc nàng đang nhẹ bay trong gió… và chừng một tiếng sau tôi đã viết xong bài thơ…
Giấc ngủ đêm hôm ấy đầy mộng mị, tôi đã thấy tôi với đôi chân trần chạy nhẹ nhàng lên thảm cỏ trên một ngọn đồi thông, ở đó có trăng, có sao, có gió và có cả một đôi má hồng…
GIÓ CAO NGUYÊN
“Hôm nay em đi trời không có nắng
Nhưng sao đôi má em lại bừng bừng…” (*)
Có phải chăng ở trong đôi má thắm
Em vụng về che giấu ráng trời xuân

Hay quê em vùng cao nguyên gió lộng
Gió hôn em cho đôi má ửng hồng
Gió đưa mây giữ mãi khung trời trong
Cho giọt nắng đọng hoài trên đôi má
Đà Lạt quê em, với tôi còn xa lạ
Phải không em nơi ấy xứ mù sương
Có thông reo trong những lúc chiều buông
Có mây trắng nhẹ vờn trên mái tóc

Phải không em, phố buồn như xoải dốc
Với nắng chiều trải nhẹ trên lối đi
Với hàng cây trong gió chuyện thầm thì
Và với cả mùa đông trong mùa hạ

Con gái quê em luôn ửng hồng đôi má
Chắc hay thẹn thùng như trăng độ mười ba
Và chiều nay trên lối nhỏ em qua
Tôi chợt thấy gió cao nguyên lồng lộng…
Thái Anh (1980)
(*): Nhạc Phạm Duy
Thai Phien
Photographer
Mobile: 0903.680242
Website: www.thaiphienphoto.com




Nhận xét

Bài đăng phổ biến