Có khi nào...


(Ghi lại theo lời kể   về trường CĐLN trong buổi họp mặt CSV LN lần 2)
Có khi nào em thấy mình hiu quạnh, mái trường xưa hàng tràm nhỏ thân quen, lá
tràm xinh xinh đậu xuống dịu hiền, hoa tràm thủ thỉ trên mi em:"Chào bạn!"


Có khi nào em đạp xe phiêu lãng, thăm trường xưa mái lá không còn nữa, giếng khô
cạn nhưng vẫn tiếng hò reo, dăm ba đứa tắm chung một xô nước, anh thì thầm :
Trường mình đẹp em nhỉ!

Có khi nào em vào trời mùa hạ, anh hoa tràm vàng em hoa phượng đỏ, hoa tràm vàng
thêu dệt bước em đi, lá phượng đỏ lao xao màu tóc mây, đưa môi em với mầu đỏ
ngọt ngào, để thấy phượng và hoa là một.

Có khi nào nghe chim Sơn Ca hót, nốt nhạc bay mãi tít từng không, em dang tay
uống cả ngụm trời hồng, tà áo lượn như cánh thiên thần, có gã khờ lẩm bẩm "nàng
Thơ"


Và hôm nay trời ươm tơ lành lạnh, những sợi tơ có làm ướt tóc em, chiếc cặp
ngoan còn phủ ấm ngực mềm, em bâng quơ:"giá có anh đây nhỉ?"


Có khi nào trong trái tim bình dị, bỗng nhói đau một thoáng :" Trường đâu?", để
chơi vơi một hạt lệ nghẹn ngào, đậu lóng lánh như kim cương trong mắt...Thẩn thờ
anh lặng im, lặng im


Có khi nào bụi phấn rơi rơi ,dấu chân Thầy bao năm trên bục giảng, dáng hao gầy
vai áo sờn trang nghiêm, bàn tay Thầy hanh heo gầy guộc, ánh mắt bao dung dìu
dắt em-anh trên quãng đường đời. Buổi tao phùng em thổn thức : " Thầy đâu?"


Một thời để nhớ, một thời để quên. Bài nhạc Trịnh chưa bao giờ nghe lại, em chợt
nhớ một chiều buồn đẩm lệ, "Ngồi kề bên nhau kể chuyện nhau nghe..." anh bồi hồi
thấy lại bóng hình xưa, ta lại chờ năm sau mình gặp lại...


THTrung




Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến