Chuyện tâm tình
Xin chia sẻ những suy nghĩ... của một người bạn gửi đến TRƯỜNG CŨ
( Do tôn trọng sự riêng tư nên tên trong bài có sự thay đổi )
-----------------------------------------------------------------
Em rất cám ơn vì đã trao đổi. Thật sự đã lâu lắm rồi em không còn biết ... khóc nữa. Cuộc sống bộn bề lo toan với những cơm, áo, gạo, tiền ... cứ cuốn người ta lao vào guồng bon chen trong xã hội, lăn lộn trong cuộc sống đầy toan tính. Bất chợt lang thang cho đỡ đi phần nào nhọc nhằn đang đè xuống thì thấy B. gửi mail kèm theo blog của CSV Cao đẳng.
Em đã đi và tìm thấy mình trong từng trang viết, từng hình ảnh của thầy cô, bạn bè, anh chị và đã khóc khi đọc và nhớ! Như Trí (Lâm 4) đã viết, đã tự hỏi rồi tự trả lời: "Nhớ gì?", "Nhớ đủ thứ...". Mới thấy mình cũng vẫn còn nước mắt để khóc khi nhớ về kỷ niệm, khi nhớ về trường xưa, Thầy cô đã từng dạy dỗ, bạn bè, anh chị đã từng chung một mái trường mà có lẽ "chưa có ngôi trường CĐ, ĐH nào lại nghèo đến thế"; để thấy rằng sau 25 năm xa trường với những ước mơ, hoài bão ở trước mắt; để khi nhìn lại ... bạn bè ai còn, ai mất? Ai thành đạt, ai thất bại trong cuộc sống? Và có ai không còn nhớ đến mình? Nhớ cái "Nắng bỏng da đầu và nắng rát cả chân" mà anh Thái Phiên ngày xưa đã từng viết, để nhớ giọng thơ Chị Thuận hay đọc cho mọi người cùng nghe: "Khi biết yêu người ta bắt đầu nói dối".
Em sẽ viết về Thầy cô, các anh chị, mái trường xưa, bạn bè cũ khi thấy mình bình tĩnh lại và không còn quá xúc động khi mở blog của CSV CĐ nữa.
Một lần nữa em cám ơn các anh đã trao đổi với em! Kính chúc tất cả ... luôn khỏe, vui và thành đạt trong cuộc sống.
( Do tôn trọng sự riêng tư nên tên trong bài có sự thay đổi )
-----------------------------------------------------------------
Em rất cám ơn vì đã trao đổi. Thật sự đã lâu lắm rồi em không còn biết ... khóc nữa. Cuộc sống bộn bề lo toan với những cơm, áo, gạo, tiền ... cứ cuốn người ta lao vào guồng bon chen trong xã hội, lăn lộn trong cuộc sống đầy toan tính. Bất chợt lang thang cho đỡ đi phần nào nhọc nhằn đang đè xuống thì thấy B. gửi mail kèm theo blog của CSV Cao đẳng.
Em đã đi và tìm thấy mình trong từng trang viết, từng hình ảnh của thầy cô, bạn bè, anh chị và đã khóc khi đọc và nhớ! Như Trí (Lâm 4) đã viết, đã tự hỏi rồi tự trả lời: "Nhớ gì?", "Nhớ đủ thứ...". Mới thấy mình cũng vẫn còn nước mắt để khóc khi nhớ về kỷ niệm, khi nhớ về trường xưa, Thầy cô đã từng dạy dỗ, bạn bè, anh chị đã từng chung một mái trường mà có lẽ "chưa có ngôi trường CĐ, ĐH nào lại nghèo đến thế"; để thấy rằng sau 25 năm xa trường với những ước mơ, hoài bão ở trước mắt; để khi nhìn lại ... bạn bè ai còn, ai mất? Ai thành đạt, ai thất bại trong cuộc sống? Và có ai không còn nhớ đến mình? Nhớ cái "Nắng bỏng da đầu và nắng rát cả chân" mà anh Thái Phiên ngày xưa đã từng viết, để nhớ giọng thơ Chị Thuận hay đọc cho mọi người cùng nghe: "Khi biết yêu người ta bắt đầu nói dối".
Em sẽ viết về Thầy cô, các anh chị, mái trường xưa, bạn bè cũ khi thấy mình bình tĩnh lại và không còn quá xúc động khi mở blog của CSV CĐ nữa.
Một lần nữa em cám ơn các anh đã trao đổi với em! Kính chúc tất cả ... luôn khỏe, vui và thành đạt trong cuộc sống.
Người có giọng thơ được nhắc đến trong bài là chị Bích Thuận - Lâm 1- là một cây văn nghệ của Trường, hiện công tác ở CT. Lâm viên cây xanh TP.HCM
Trả lờiXóaVà nguyên văn bài thơ
KHI BIẾT YÊU NGƯỜI TA BẮT ĐẦU NÓI DỐI
Tình yêu luôn đề tài muôn thuở của thơ ca. Những cảm xúc của tình yêu tuổi học trò thật trong sáng,dịu dàng và đáng yêu!
Thầy văn học đọc câu phương ngôn
“Khi biết yêu người ta bắt đầu nói dối”
Có đúng thế không, hở bạn bè cùng tuổi ?
Lứa đôi bắt đầu yêu
Sáng nay em gởi gì qua ánh mắt nheo
Mà khiến anh đêm về khó ngủ
Ở gần thôi mà sao vẫn nhớ
Ngắn vô cùng – không đủ để nhìn nhau
Đừng ai hiểu lầm ai đó muốn làm cao
Dù đôi lúc ngó lơ sang chỗ khác
Thì ra, thầy bảo mà đúng thật
Khi biết yêu trước tiên mình tự dối mình
Rồi nếu lỡ bạn bè nhắc đến đúng một cái tên
Tự dưng em quá chừng xấu hổ
Má đỏ bừng và không cười nói nữa
Có ai hỏi :”hắn đấy à ?”
Vội đáp : “còn lâu !”
Và anh thì có khác gì đâu
Cũng bối rối rồi vội vàng phủ nhận
Ai lại dám tỏ bày niềm xúc động
Nên bất ngờ phải nói “có” thành “không”
Bài hát anh hát cho cả lớp nghe chung
Sao ánh mắt cứ nghiêng về một phía ?
Tự dưng em không dám lên lớp trễ
Chỉ sợ anh chê : con bé ấy lười !
Tự dưng em vui hơn và anh càng thấy yêu đời
Anh đi dạo thường xuyên hơn ngang qua căn
Nhà em ở
Chỉ cần một cái nhìn…hai đứa sẽ ngủ ngon
Nhưng bạn bè ơi
Đừng tìm hiểu gì hơn
Em sẽ bảo em chỉ ngồi hóng gió
Anh sẽ giải thích, anh đi ngang qua căn nhà đó
Như đi ngang qua bao căn nhà khác trên đường
Khi biết yêu, ai cũng ngỡ mình vẫn bình thường
Dù sự thật có rất nhiều thay đổi
Mà thay đổi trước tiên là bắt đầu nói dối
Nhưng mà sự nói dối vụng về trẻ nít
Rất dễ thương
Và dĩ nhiên đáng được khoan dung
Hãy tha thứ cho những người
Vì bắt đầu yêu
Tác giả : Thanh Nguyên