Love story
Thời sinh viên đã lùi xa vào quá khứ. Sao những kỷ niệm ngọt ngào đôi chút xót xa vẫn còn hoài như gần lắm, mới đây thôi. Như đêm nay trăng sáng, bất chợt dậy lên một niềm nhớ.
Cơn mưa mùa hạ năm ấy đã đưa mình đến gần nhau. Ánh mắt em trĩu buồn nhìn những hạt mưa qua. Ta vu vơ tiếng ghita bập bùng trong căn phòng vắng. Rồi ta đến gần nhau chia sẻ nỗi niềm. Lời chuyện trò chân thành sưởi ấm lòng em đang lạnh vì nỗi lo dang dở việc học hành. Bấy nhiêu thôi cũng đủ khởi đầu cho chuyện tình hoa mộng thời sinh viên.
Nhớ những tối đội mưa lên giảng đường ôn bài, hai đứa chụm đầu bước dưới mưa. Đôi trái tim yêu còn quá dại khờ để nói lên điều muốn nói. Chỉ tiếng cười khúc khích và cái nắm tay lặng lẽ trao nhau. Nhớ những tối bài vở xong hai đứa thong dong trên sân trường ngập ánh trăng thanh, kể nhau nghe vài câu chuyện vu vơ cũng đủ ấm lòng.
Và nhớ, lúc chia tay về với cuộc mưu sinh bóng em mờ dần sau làn mưa cao nguyên. Ta nghe lòng mình lạnh hơn cơn mưa ngoài trời. Từ đó mình bị cuốn đi trong dòng đời muôn ngả chỉ gặp nhau trong ký ức đẹp của thời sinh viên đến nao lòng.
Hai mươi năm sau mình gặp lại nhau tình cờ như lần đầu vụng về đến với nhau. Khác chăng em đã là mẹ của hai con, ta vẫn là kẻ bộ hành đơn độc trên đường đời bon chen tranh cạnh. Gặp lại nhau nghe kỷ niệm kêu gào nhắc nhớ một thời hoa mộng. Cả em và ta đều hiểu rằng đó chỉ là kỷ niệm. Mà kỷ niệm dẫu có đẹp đến vô cùng thì cũng là những gì thuộc về quá khứ. Hiện chồng xếp lên đó bao nỗi lo cơm áo, gia đình, và ta còn bao mơ ước chưa thành. Nỗi nhớ dù lớn vẫn là ký ức, em và ta còn bao lo toan. Dù biết thế nhưng vẫn không thể chôn đi niềm nhớ như đêm nay dưới trăng ta nhớ…
Nhớ kỷ niệm để nhắc mình đã từng có một kỷ niệm đẹp. Nhớ những cơn mưa, nhớ ánh trăng , nhớ tiếng ghita ngây ngô thuở nào và nhớ … Để nhớ rằng ta có một người bạn thân hơn bạn thân luôn quan tâm đến vui buồn thành bại của ta trên đường đời. Nhớ để nhớ và để sống trách nhiệm hơn với mình và với đời. Phải không em?
QUANG THỌ
(Tuổi trẻ online)
Nhận xét
Đăng nhận xét