Tiễn Em về với giảng đường
Xin gửi bài thơ này tặng các anh chị, bạn bè KT4 để nhớ về một người bạn cùng lớp đã mất. Bài thơ do một người anh ở Đội 3 (Thọ Vực) - Lâm trường Xuân Lộc đã viết tặng KT4, khi lớp phải về trường vì anh Lê Trường Hải bị tai nạn trong lúc lớp đi lao động và mất.
Bất chợt chiều nay hay tin em
Chiều mai trở lại ghế giảng đường
Lao xao chiều đổ hàng cây ngã
Anh tiễn em về cả yêu thương.
Em về với cả hồn nhiên đó
Mang cả hồn nhiên tuổi của anh
Anh ngồi đây trong chiều im lặng
Ngẩn ngơ buồn, trống trải mong manh.
Em về có chút nào vương vấn,
Gió, mây, trời, vùng đất của anh?
Có hay trời muộn quên màu tối
Gió cũng buồn, để rừng đứng lặng tanh.
Em về có phải sầu hiu quạnh
Xót lại nơi này chút màu xanh
Giảng đường ngày mai thừa một chỗ...
Em có cười, sao lệ đổ vòng quanh!
Em cứ để lòng mình run thổn thức
Giữa vòng tay lạc mất một đôi tay
Em cứ để tiếng cười xen tiếng nấc
Rồi chợt buồn, trời thiếu một màu mây!
Em cứ cười để rồi mãi sống,
Mai đây ấm lạnh những tấm lòng
Lúc nào chợt thấy mình không thiếu
Giữa những tưng bừng đủ trắng trong./.
Hồng Kim Thành tặng lớp KT4 ngày 7/6/1982
Bất chợt chiều nay hay tin em
Chiều mai trở lại ghế giảng đường
Lao xao chiều đổ hàng cây ngã
Anh tiễn em về cả yêu thương.
Em về với cả hồn nhiên đó
Mang cả hồn nhiên tuổi của anh
Anh ngồi đây trong chiều im lặng
Ngẩn ngơ buồn, trống trải mong manh.
Em về có chút nào vương vấn,
Gió, mây, trời, vùng đất của anh?
Có hay trời muộn quên màu tối
Gió cũng buồn, để rừng đứng lặng tanh.
Em về có phải sầu hiu quạnh
Xót lại nơi này chút màu xanh
Giảng đường ngày mai thừa một chỗ...
Em có cười, sao lệ đổ vòng quanh!
Em cứ để lòng mình run thổn thức
Giữa vòng tay lạc mất một đôi tay
Em cứ để tiếng cười xen tiếng nấc
Rồi chợt buồn, trời thiếu một màu mây!
Em cứ cười để rồi mãi sống,
Mai đây ấm lạnh những tấm lòng
Lúc nào chợt thấy mình không thiếu
Giữa những tưng bừng đủ trắng trong./.
Hồng Kim Thành tặng lớp KT4 ngày 7/6/1982
Nhận xét
Đăng nhận xét