Ngày xưa ấy





Xa rồi con đường cát bụi của Trảng Bom ngày nào, giờ đã hai mươi lăm năm. Hai mươi lăm năm rồi một thời để nhớ.

Bưng Riềng, Xuân sơn, Thanh Tùng, biết bao kỷ niệm. Tâm (Tâm địa), Lân (Mười nhâm) thất lạc ở núi rừng Thanh Tùng, Tân Phú làm cả lớp phải một phen hốt vía, những tiếng súng nổ dòn giữa đêm khuya từ khẩu AK như lời gọi dẫn đường nhưng tất cả vẫn vô vọng. May sao trưa hôm sau hai anh chàng đã trở về được nơi đóng quân sau một đêm ngủ nhờ ở một chòi rẫy. Minh Thu sốt rét nằm la liệt trên gác gỗ dưới chân là những chú “be he” không mời mà đến, suốt ngày kêu inh ỏi; Trung Quân sốt rét cấp tính phải vào bệnh viện. Tất cả cũng đều ở Thanh Tùng. Ôi núi rừng Tân Phú sao ác nghiệt thế nhưng mà vẫn bình yên.



“Xe chạy leo lên dốc, gió bụi thổi sau lưng, anh yêu người con gái, gắn bó với ngành lâm, nắng mưa chẳng dãi dầu ….Em thích làm cây thông giữa trời xanh bão táp chứ không muốn làm hoa hồng trong phòng kính trong…”
(một câu trong bài hát mà Mai Bửu Minh, lớp trưởng cơ giới 2 sáng tác)

làm tôi lại nhớ tới Bảo Lộc. Chưa tới 3 giờ chiều thì trời đã tắt nắng, bầu trời âm u, gió chiều se lạnh, nhưng anh em vẫn đứng quanh giếng nước ôm nhau tắm. Cơm nước xong là lên đường chạy một mạch năm cây số để rồi nhâm nhi vài ly rượu đế. Đêm dần buông anh em chúng tôi lại chạy một mạch trở về, mà nào có yên, người chạy trước núp bóng ven đường hù kẻ đến sau có Fulro đó “Chạy, chạy, chạy”. Đêm Bảo Lộc tháng 12

năm 1982, trời lạnh buốt, anh em ngoài tấm mền còn phủ thêm một lớp ny lon, thế mà một hai giờ sáng sờ lên đã thấy ướt do sương xuống và lúc đó cũng là lúc không ai ngủ được chỉ mong sao 5 giờ để chạy xuống bếp tìm hơi ấm quanh lửa hồng của chảo cơm chuẩn bị một bữa ăn của ngày mới (lúc này chưa dám tìm hơi ấm của mấy cô).

Ôi biết bao kỷ niệm, giờ ngồi lại mà tiếc thương các bạn mình; Tùng ( (Tùng thẹo), Đạt, Sửu, Dần nay còn đâu. Sao trời lại định sẵn con số chẵn 2,4,6 ( Tổ 2, Tổ 4, Tổ 6); trong 2 lại có 2 (Tùng và Dần đều ở Tổ 2). Xin thắp nén hương để nhớ bạn.

Hai mươi lăm năm, một chặng đường với biết bao thăng trầm, gợi nhớ. Giờ mỗi người mỗi nơi; đứa thì tóc bạc; đứa còn muối tiêu. Tuy nhiên tình thầy, nghĩa bạn vẫn còn đó.

“Kiếp sau xin chớ làm người
Làm cây Thông đứng giữ trời mà reo”

Hẹn gặp nhau giữa thành phố ngàn hoa.

Ngô Đình Sỹ

Nhận xét

Bài đăng phổ biến