Bảo Lộc mến yêu



Hello Cac Ban,

Mình la Tran Dinh Diep, ngay xua sinh vien Khoa 1 Co Gioi Lam Nghiep.

Mình co bai tho viet ve mot ky niem luc di thuc tap o Bao Loc nam 1982.

Chuc anh em vui nhe.
........................................................................................................


Bảo Lộc Mến Yêu!
Đường đèo uốn khúc xe trườn tới,
Phố nhỏ bên đường hút phía sau,
Anh em hồ hởi cười phơi phới,
Bảo Lộc chiều nay mình dạo chơi

Đèo dốc cheo leo, xe bò chậm
Kẻ ngược người xuôi, tránh lách nhau
Núi rừng toả khói, hoa chen lá
Vi vút thông reo tiếng nhạc tình

Bảo Lộc phố chiều sao quạnh thế
Vội vã hàng rong quang gánh thu
Xe lam, xe ngựa lo chất khách
Bóng chiều lấp ló phía núi xa

Đường vào bản thượng im lìm quá
Xao động bầy chim cất cánh cao
Trên cao chút vút, bầy quạ ngắm
Hun hút lũng sâu, chú vượn chuyền

Anh em Cơ Giới hò cùng hát
Bảo Lộc mến yêu, một xứ trà
Đồi trà thẳng tắp, cô nàng đứng,
Dõi mắt trông theo bụi mịt mờ


Mình đến rồi đi ai luyến tiếc
Chớ gieo duyên nợ chốn trà xanh
Thung lũng quanh co đồn điền vắng
Có cô sơn nữ, mộng còn trinh
Cô đem trà ướp cho người uống
Còn chính hồn cô, lạnh mấy Đông

Từ đó bản làng tươi sắc thắm,
Chim hót hay hơn, suối nước trong,
Có ai hờ hững gieo thương nhớ
Trong mắt người em, bỗng dại khờ

Rẫy trà lum lúp bao người hái
Gùi đẫy trên lưng, bước thật nhanh
Năm nay trà được, về kho đống,
Luộc, sấy, ủ, phơi, em luống tay

Đêm đêm, leo lói đèn ngọn nhỏ
Một gã thanh niên tướng bảnh bao
Từ miền nắng ấm, về thăm núi
Toả ánh văn minh chốn thị thành
Cười đùa, văn nghệ, ca đàn hát,
Khúc nhạc tình yêu, hát thật gần
Ôi nàng sơn nữ mê màng quá
Tình đã dâng rồi, có tiếc chi!

Một ngày nắng mới, mùa xuân đến
Nở rộ hoa rừng, tím chiều sim,
Về lại Đồng Nai, anh từ giã
Rẫy trà Bảo Lộc, cả em yêu.

Rừng thiêng Bảo Lộc, buồn không nói
Suốt bớt trong xanh, lệ nhạt nhoà
Nặng trĩu đồi thông, sương lam xuống
Đồi chè lạnh buốt ngón tay thon.

Trần Đình Diệp-USA

ddtran@stpegs.com

Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến