Hạnh phúc chân thật















Hạnh phúc chân thật ngay bây giờ 
Bài này do bạn Thư gởi cho tôi xem. Đọc xong có nhiều đều cần suy nghĩ và  gửi các bạn để nghiên cứu.
——————————
Thiền sư Thích Nhất Hạnh
 

Này người bạn trẻ ơi, giấc mơ của chúng ta không phải chỉ là một giấc
mơ của sự giàu thịnh và vinh quang cho riêng một mình ta. Hạnh phúc
chân thật không nằm trên tiền bạc, danh vọng và quyền thế. Hạnh phúc
chân thật nằm trên nền tảng của tự do. Tự do ở đây không phải là tự do
chiếm đoạt, tự do hủy hoại, hủy hoại thiên nhiên, hủy hoại thân tâm
mình và thân tâm người. Tự do đây là thảnh thơi, là có thì giờ để vui
chơi và thương yêu. Tự do là không bị ràng buộc bởi hận thù, tuyệt
vọng, ganh tỵ, mê cuồng, không bị kéo theo công việc để tối ngày quanh
năm bận rộn, không có cơ hội vui chơi, thương yêu và chăm sóc cho
nhau. Phẩm chất đời sống nằm ở nơi này.


Tôi không mơ nước tôi trở thành một nước như nước Mỹ. Người Mỹ có thể

giàu hơn, nhưng số lượng những người Mỹ thực sự có hạnh phúc còn ít
lắm. Bên Mỹ, số người Mỹ đang ở trong tù còn đông hơn số người Mỹ nông
dân đang làm việc toàn thời gian trong nông trại của họ! Số thanh niên
tự tử rất nhiều. Tôi đã từng gặp những người rất giàu, quyền lực rất
nhiều, danh vọng rất lớn, nhưng họ không có hạnh phúc, họ rất cô đơn,
họ không có bạn bè thật sự. Họ cứ nghĩ là những người đi theo họ đều
là những người muốn cầu cạnh hoặc lợi dụng họ, và vì vậy họ không thực
sự có bạn. Trái lại, tôi đã được gặp những con người hạnh phúc, giàu
lý tưởng, giàu tình thương, hai mắt sáng, hai chân vững, luôn luôn đi
tới với niềm tự tin, tuy những người này sống một nếp sống đơn giản.
Họ không đi tìm hạnh phúc trong sự mua sắm và tiêu thụ. Họ đi tìm hạnh
phúc trong sự thảnh thơi và niềm tin yêu. Thảnh thơi, họ có thì giờ
rỗi rảnh để tiếp xúc với những mầu nhiệm của sự sống trong chính bản
thân và chung quanh họ. Tiếp xúc với những mầu nhiệm ấy họ được nuôi
dưỡng và vì thế họ có khả năng nuôi dưỡng và tạo dựng hạnh phúc cho
những người khác. Hạnh phúc của những người khác do họ tạo dựng trở
thành hạnh phúc của chính họ. Hiến tặng cho người là hiến tặng cho
chính mình.

Tôi nghe nói ngày xưa thi sĩ Nguyễn Du đã có dịp đi chơi khắp chín

mươi chín ngọn núi trên dãy Hồng Lĩnh, và khi phải ra làm quan cũng
vẫn giữ được nếp sống thảnh thơi của mình. Tổ tiên của ta ngày xưa có
dư thì giờ để đi chơi, tiếp xúc với những cảnh đẹp của thiên nhiên,
uống trà và đàm đạo. Không có máy bay, xe buýt, thế mà các vị đi đâu
cũng tới. Ngày nay ta có đủ thứ phương tiện, nào máy giặt, máy sấy, xe
hơi, thang máy, điện thư, điện thoại… vậy mà ta vẫn cứ bận rộn, chẳng
có thì giờ để ăn sáng cho thoải mái, để nhìn kỹ người thương, đừng nói
để chăm sóc và yêu thương họ. Bên Pháp hiện thời thiên hạ chỉ còn đi
làm việc 35 giờ một tuần. Thì giờ còn lại là để sống cho mình, cho gia
đình mình và để đi chơi. Họ không còn ham hố làm việc thêm vào cuối
tuần hoặc vào buổi tối để có thêm tiền. Nhiều người đã biết học tiêu
thụ và mua sắm ít lại để có thì giờ vui chơi. Họ đi núi và đi biển
nhiều lắm. Nhiều người thay vì lên núi xuống biển thì tới tham dự
những khóa tu . Tại đạo tràng Mai Thôn ở miền Nam nước Pháp, vào những
mùa nghỉ ngơi như mùa Hè và mùa Đông, thiên hạ về tham dự các khóa tu
tĩnh tâm chánh niệm rất đông. Mỗi tuần có cả gần ngàn người.

Phương pháp thực tập ở Mai Thôn là sống sâu sắc giờ phút hiện tại. Mọi

người tập thở, tập đi, tập ngồi, tập ăn trong chánh niệm, ý thức rõ
ràng là mình đang đi, đang ngồi, đang thở, và biết giá trị của những
giây phút ấy. Họ tập lắng nghe và nói lời ái ngữ để có thể tái lập
được truyền thông với những người thân, hòa giải được với nhau, nhờ
vậy họ nâng cao được phẩm chất cuộc sống của họ, đem lại cho bản thân
và cho gia đình họ nhiều hạnh phúc. Có rất nhiều gia đình không còn
muốn đi núi, đi biển nữa mà chỉ muốn tới sống mấy tuần lễ trong những
khóa tu, vì chính trong các khóa tu họ trở nên thư thái hơn, tươi vui
hơn, có nhiều hiểu biết và thương yêu hơn. Ở Mai Thôn, chúng tôi sống
đơn giản lắm, không ai có dự án tương lai riêng, nhưng chúng tôi có
rất nhiều hạnh phúc, tại vì chúng tôi có thì giờ và cơ hội xây dựng
tình huynh đệ, biết cách tự giúp và giúp nhau chuyển hóa, và tuy ở
chung với nhau hàng trăm người mà không khí vẫn thân mật như không khí
gia đình. Chúng tôi giúp được cho rất nhiều người, nhiều gia đình ngay
tại Mai Thôn và ở những khóa tu tập mà chúng tôi tổ chức tại các nước
khác. Chúng tôi cũng có thì giờ trồng rau, chăm sóc lâm viên, cây
cảnh, và đầu năm 2005, chúng tôi đã có đầy đủ điều kiện để chỉ tiêu
thụ rau trái trồng theo lối sạch.

Thánh Gandhi có nói: ‘Bạn muốn thay đổi thế giới thì bạn phải thay đổi

bạn trước (You must be the change you want to see in the world).’ Nếu
chúng ta biết sống đơn giản, thảnh thơi, hạnh phúc thì hành tinh này
sẽ có một tương lai và tất cả mọi loài trên hành tinh này cũng sẽ có
một tương lai. Đó là giấc mơ mà mình có thể sống ngày hôm nay, một
giấc mơ có thể trở thành hiện thực. Còn nếu mình sống trong quên lãng,
không biết những gì đang thực sự xảy ra trong giây phút hiện tại, bị
lôi kéo vào mê lộ, cảngày chúi mũi vào máy tính và vào đam mê ( ‘đường
chạy vòng quanh, một vòng tiều tụy’ – Trịnh Công Sơn) thì rốt cuộc tất
cả đều chỉ là một giấc mơ đầy ảo tưởng và đầy khổ đau. Giấc mơ Việt
Nam đầy ánh sáng và tình bằng hữu chính là giấc mơ của bạn.

Tôi biết có nhiều người bạn trẻ đang nỗ lực phấn đấu để vượt thoát

tình trạng nghèo khổ bấp bênh của họ và chưa sẵn sàng nghe những điều
tôi đang nói. Bạn đang phấn đấu giật một mảnh bằng, học ngày học đêm,
không có thì giờ để ăn, để thở và để tiếp xúc với những mầu nhiệm của
sự sống. Hoặc bạn đang phấn đấu tìm một sở làm, có được một số lương
tạm đủ để trả tiền nhà, tiền gạo, mua thuốc men và nuôi những người
thân, nghĩ rằng chẳng bao giờ bạn sẽ có cái cơ hội để mà ‘thảnh thơi’
.

Tôi không có ý khuyên bạn nên ngừng phấn đấu . Trái lại, tôi cầu chúc

cho bạn thành công. Tôi chỉ cầu bạn có thì giờ nghe tôi tâm sự vài ba
mươi phút thôi. Tôi biết có một người thuyền nhân vượt biên năm 1978
qua Thái Lan, giữa đường bị hải tặc cướp lột hết, chỉ còn một chiếc
quần cụt mặc trên người khi tới được trại tỵ nạn Songkla ở Thái Lan.
Vậy mà anh ta cứ ca hát suốt ngày. Có một bà cũng tới trại tỵ nạn
Songkla, bao nhiêu tiền bạc vòng vàng của bà bị hải tặc cướp hết, trừ
hai chỉ vàng bà cất giấu đâu trong người mà hải tặc Thái Lan không
thấy được. Bà ta khóc bù lu bù loa: ‘Trời đất ơi, còn có hai chỉ vàng,
làm sao mà sống.’ Anh chàng kia thấy vậy, liền cũng giả bộ than trời:
‘Trời đất ơi, còn có một chiếc quần xà lỏn mặc trên người, làm sao mà
sống.’ Nói xong, anh lại cười ha hả. Này bạn, trong khi ta phấn đấu vì
sự sống, dù ta còn nghèo khổ, ta vẫn có thể có khả năng tiếp xúc với
những mầu nhiệm của sự sống. Tiền bạc, giàu sang, tiện nghi cũng như
danh vọng và quyền hành không biết bao giờ thì mới được gọi là đủ. Có
những người giàu sang, đầy danh vọng và quyền hành mà vẫn thấy thiếu,
vẫn không có hạnh phúc. Tuần trước, có phóng viên từ Triều Tiên Nhật
Báo tới phỏng vấn tôi và câu hỏi duy nhất của anh ta là: ‘Hiện giờ
người Đại Hàn đang sống cuộc sống hàng ngày của họ một cách rất bận
rộn, tâm trí của đa số rất căng thẳng, đầy lo lắng, giận hờn và khổ
đau. Họ không thiếu vật chất, trái lại họ rất giàu sang. Thầy nghĩ họ
phải làm gì cho đỡ khổ?’ Bạn ơi, một ngày nào đó, có thể bạn cũng sẽ
tự hỏi mình câu hỏi đó và những lời tâm sự của tôi hôm nay với bạn sẽ
được bạn nhớ tới. Đó là điều tôi mong ước. Chế Lan Viên đã từng nói
tới ‘giấc mơ con’ như sau:

Lũ chúng ta ngủ trong giường chật hẹp

Giấc mơ con đè nát cuộc đời con
Hạnh phúc đựng trong một tà áo đẹp
Một mái nhà yên rủ bóng xuống tâm hồn

Cái giấc mơ con ấy, nó là một giấc mơ thật đấy, nhưng nó không cho bạn

đủ không gian và dưỡng khí cần cho một người trẻ. Nó giết con người
Phù Đổng Thiên Vương trong bạn. Bạn cần một giấc mơ lớn.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến